TÔI HỌC ĐƯỢC GÌ KHI ĐỌC TÂY DU KÝ CHO CON? - PHẦN 1
"Tây Du Ký" đã ảnh hưởng lớn tới 3 mẹ con tôi như thế nào?
“Mẹ ạ, đường thô này tốt nhưng cách dùng thì hơi bất tiện”, Min nói với tôi hồi 8 tuổi, “Mỗi lần dùng lại phải dằm ra, nó khó hơn đường trắng.”
“Đúng rồi con”, tôi trả lời, “loại này còn mềm đấy. Có những loại đường thô cứng hơn mà mẹ còn phải giã nhỏ bằng chày và cối hoặc pha ra với nước nóng mới dùng được. Có được thứ tốt đâu có dễ dàng.”
“Giống như Đường Tăng đi lấy kinh ấy mẹ nhỉ?”, Min đột nhiên nói, “Phải đi tận mười bốn năm, chiến thắng bao nhiêu yêu quái mới lấy được kinh. Đến lúc lấy đi về rồi vẫn còn phát hiện ra là kinh giả cơ mà. Có được cái tốt và cái đúng khó thật đấy!”
Nghe so sánh của anh chàng 8 tuổi, tôi đã im lặng mất vài phút vì bất ngờ. Đó là đoạn đối thoại khi anh ta đang dằm cục đường thô để tự pha bột sắn. Như từng chia sẻ, tôi thường đọc sách, kể chuyện, đọc thơ, làm đồ chơi, nghe nhạc, xem phim, hát cùng con... Bất cứ những gì bản thân tôi thích và thấy hay thì một cách tự nhiên mà không hề phải gắng sức, tôi đều thu hút con cùng cảm thụ. Tôi chia sẻ với con mà không phân biệt thơ thiếu nhi hay thơ chữ Hán, từ ngữ dễ hiểu hay hàn lâm, bài hát tiếng Việt hay tiếng Ý, chuyện cổ tích hay tiểu thuyết chương hồi. Đó là lý do vì sao chàng trai Min từ hồi 3 tuổi đã bắt đầu nghe “Những tấm lòng cao cả” và đặc biệt là “Tây du ký”.
Trong thời gian đọc sách, tôi và Min có rất nhiều cuộc đối thoại có liên hệ với tác phẩm bất hủ này. Nếu bạn đọc còn nhớ, Tây Du Ký còn có nhiều ảnh hưởng lên cả các ví dụ trong sách “Mẹ là Doctor Chef”, nào là “Mắt vàng Tôn Ngộ Không” để soi thức ăn thật/giả; nào là “thức ăn giả” giống như yêu quái cải trang… Substack của tôi cũng có bài “Sư phụ bị yêu quái bắt mất rồi” viết tới 3 phần về MSG. Ảnh hưởng như vậy bởi không phải chỉ một lần tôi từng đọc cho con bộ tiểu thuyết nằm trong tứ đại danh tác của Trung Quốc này.
Lần đầu tiên đọc Tây Du Ký là năm 2016, khi Min 3 tuổi, lần thứ 2 năm 2018, khi Min 8 tuổi (em Mimi 4 tuổi cũng nghe cùng) còn hiện nay năm 2024, sau khi tốt nghiệp HSK1 xong, Min và Mi đang hào hứng xem phim Tây Du Ký tiếng Trung, phụ đề tiếng Anh.
Không hổ danh là một trong tứ đại danh tác, càng đọc càng xem tôi càng nhận ra nhiều bài học bất ngờ, đặc biệt là khi đọc cho con, xem cùng con, bàn luận cùng con rồi ghi chép những điều thú vị gửi tới các bố mẹ khác. Bài viết này chính là tập hợp lại các bài học đó.
Bài học số 1: Cuộc đời là một vở kịch và mỗi người đang đóng đúng vai trò của họ
Thú thật rằng, đến mãi khi con lên 3, tôi mới thực sự đọc “Tây du ký”. Bộ phim Tây Du Ký kinh điển năm 1986 thì thế hệ cuối 8x chúng tôi đã xem quá nhiều đến nỗi chỉ cần thoáng nghe nhạc dạo của bài hát trong phim thì cả tuổi thơ lại như ùa về. Nhưng bao năm, mặc dù đọc rất nhiều, tôi vẫn chưa từng mở cuốn Tây du ký nào ra đọc cho tử tế. Có thể một phần do đã xem nhiều thuộc cả phim, phần khác do cách dịch câu chữ kiểu cũ có nhiều từ ngữ trúc trắc khó đọc. Chỉ đến khi có động lực đọc cho con nghe để không bỏ sót tình tiết nào, chương nào của câu chuyện dài này, tôi mới thật sự ngạc nhiên vì những gì mình nhận ra. Bài học đầu tiên là về các nhân vật chính trong câu chuyện kinh điển này: Đường Tăng và các đồ đệ.
Đầu tiên là một đồ đệ của Đường Tăng mà tập nào sự xuất hiện của người đó cũng khiêm nhường đến mức chính tôi cũng hay quên mất sự tồn tại của “người” đó, chính là Bạch Long Mã. Những ngày đầu chưa gặp Tôn Ngộ Không, con ngựa nhà vua cấp cho Đường Tăng đã nhanh chóng bị hổ ăn thịt. Chỉ có ngựa Bạch Long, vốn là con rồng trắng đã được Bồ Tát dặn dò từ cách đó mấy trăm năm rằng hãy ở đó mà chờ người đi lấy kinh đi qua thì xin làm đồ đệ, mới đủ sức đưa Đường Tăng tới Tây Phương.
Bồ Tát đã tính trước rằng nếu không có con ngựa ấy thì Đường Tăng không thể đi lấy kinh được, cũng như Trí óc muốn đi tìm chân lý thì cần có xác thân vững vàng. Con ngựa ấy là tượng trưng cho SỨC KHỎE - vốn quý nhất của con người, thứ mà ai cũng biết là quý giá và nếu đã mất đi không lấy lại được; thế nhưng, giống như tôi thường quên Bạch Long Mã, CHÚNG TA CŨNG NHIỀU LẦN QUÊN MẤT SỨC KHỎE CỦA CHÍNH MÌNH.
Nhân vật thứ hai là Trư Bát Giới, một nhân vật ấn tượng bởi cả ngoại hình và bản tính. Tướng mạo nói lên phẩm chất, mặc dù cha mẹ cho chúng ta hình hài này, nhưng tâm sinh tướng, “từ sau 40 tuổi ai cũng đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình”(*). Trên đường đi, họ Trư không ít lần mắc bẫy do khẩu nghiệp, do tham lam, ham sống sợ chết, gặp hoạn nạn thì đòi chia của ai đi đường nấy…. Trư Bát Giới là biểu tượng của lòng tham, DỤC VỌNG tồn tại một cách bản năng trong con người. Cũng vì mong lợi về mình nên vũ khí của Bát Giới không phải khiên, không phải thương, không phải gậy mà lại là cây đinh ba (cào cỏ) để vơ về mình thật nhiều.
Nhân vật thứ ba là Sa Tăng, dù luôn phải nhọc nhằn gánh hành lý nặng nhưng không như Bát Giới nhiều phen chưa làm đã bỏ cuộc, chẳng như Ngộ Không đôi lần bỏ về Hoa Quả Sơn, Sa Tăng chỉ một lòng hướng về Tây trúc, chưa bao giờ nghi ngờ về việc sẽ lấy được kinh thư. Vũ khí của Sa Tăng là bảo trượng, thứ vũ khí có đầu nhọn sắc bén, một khi đã ghim chặt vào đích thì khó có thể rút ra. Sa Tăng là biểu tượng cho chí bền, tính kiên trì nhẫn nại và NIỀM TIN vững chắc của con người bất kể gian truân.
Nhân vật thứ tư, thú vị nhất, chính là Tôn Ngộ Không. Là đại đồ đệ của Đường Tăng nhưng Tôn Ngộ Không nổi bật và được công chúng mến mộ thậm chí còn hơn cả sư phụ của mình.
Có đôi mắt vàng, gậy như ý và 72 phép thần thông, ban đầu Tôn Ngộ Không ưa nổi loạn, ngang tàng không chịu thua ai, coi mình là Tề Thiên Đại Thánh sánh ngang với Trời, đánh chết người không chớp mắt. Vì bản tính khó đổi ấy mà dù đã chịu nạn đày dưới núi suốt 500 năm, đã chịu bái sư theo Đường Tăng đi thỉnh kinh, nhưng suốt chặng đường vẫn phải đội vòng kim cô để uốn nắn cho hợp với kỷ cương khuôn phép. Tôn Ngộ Không là tượng trưng cho sức mạnh LÝ TRÍ của con người - thứ luôn dẫn dắt, soi đường cho hành động nhưng lại cũng rất kiêu căng và luôn muốn khẳng định mình và phủ định người khác. Đó cũng là lý do vì sao Ngộ Không luôn đi trước dẫn đường và luôn là người đầu tiên nhận ra yêu quái. Vòng kim cô kia biến mất khi Ngộ Không đã thành Đấu Chiến Thắng Phật, nghĩa là LÝ TRÍ ẤY KHI ĐÃ GIÁC NGỘ THÌ KHÔNG CẦN TRÓI BUỘC NỮA, TỰ NÓ VẬN ĐỘNG ĐÚNG.
Và cuối cùng, Đường Tăng - tượng trưng cho TÌNH CẢM của con người: từ bi, nhân hậu, quyết chí tu hành, vượt qua mọi cám dỗ; nhưng trước khi tu thành phật thì cũng có tính phàm điển hình là u mê và nhu nhược. Một trăm lần Tề thiên cản: “Yêu ma đấy, chớ có cứu” thì cũng đủ một trăm lần Đường tăng vẫn cứu, để rồi mắc nạn. Bởi cảm tính không nhận thức theo cách sáng suốt của lý trí. Mà chung quy lại, dù Tôn Ngộ Không tài giỏi bao nhiêu, vẫn phải gọi Đường Tăng là sư phụ. Phải thế chăng mà con người bao thế hệ nay, đâu phải riêng nàng Mỵ Châu, vẫn cứ “Trái tim lầm chỗ để lên đầu”?
Mỗi một nhân vật có một vai trò nhất định, mà nếu chỉ thiếu đi một thôi thì thầy trò cũng không thể đến được Tây Trúc. Có một nhận định cho rằng, bản chất của Tây Du Ký không phải là hành trình của 5 người, mà thực ra chỉ là một người. Ngoài con ngựa là biểu hiện cho thân thể, mỗi nhân vật đều biểu trưng cho một đặc tính thường thấy của Tâm. Kinh Lăng Nghiêm viết: “Tâm có 72 tướng” thì Tôn Ngộ Không được Bồ Đề Tổ Sư dạy cho 72 phép biến hóa. Việc Ngộ Không bị luyện trong lò bát quái không chết, thậm chí còn trở nên lợi hại hơn, có mắt lửa con ngươi vàng, là biểu tượng của quá trình luyện tâm tính này.
Giá trị bất hủ của một tác phẩm nằm ở các tầng lớp nghĩa mà mỗi tầng lớp lại được khai phá mới sau mỗi lần đọc lại. Bởi vậy, tôi nói đọc sách cho con thực ra đâu phải chỉ dạy con mà thực ra là dạy mình nhiều hơn. Ngoài truyện thiếu nhi và truyện cổ tích, đừng ngại đọc cho con những câu chuyện dài hay những tác phẩm kinh điển. Đừng mặc định sách mỏng là sách của con, sách dày là sách của mẹ. Đừng để chữ KHÓ và chữ NGẠI gắn với các cuốn sách dày. Bạn biết không, khi anh Min được nghe Harry Potter thì em Mimi ít hơn 4 tuổi cũng nghe cùng. Và thật ngạc nhiên, không chỉ hiểu được câu chuyện hư cấu dài 7 phần này mà em Mimi còn thuộc rất nhiều tên họ đầy đủ của các nhân vật trong sách như Minerva McGonagall, Neville Longbottom, Harry James Potter,…
Bằng cách không ngại đọc sách dày cho con, con bạn học được thêm vốn từ ngữ phong phú một cách dễ dàng hơn và còn có thể bắt đầu thẩm thấu câu chuyện từ tầng lớp nghĩa đầu tiên đấy.
Bài học số 2: Vô tình làm chết Tôn Ngộ Không?
Viết xuống bài học này không thể không tóm tắt “Tây Du Ký” hồi thứ 57 nói về “Lục Nhĩ Mỵ hầu” hóa thành Tôn Ngộ Không. Tóm lược như sau: Lục Nhĩ Mỵ hầu (Khỉ 6 tai) giả dạng Tôn Ngộ Không tài đến nỗi từ pháp bảo đến thần thông đều ngang tài, đánh nhau ngày đêm không phân thắng bại. Gậy Như Ý giả cũng như thật, thần chú vòng kim cô đọc lên đều đau đầu giống nhau. Đi từ Thiên Đình đến Nam Hải Quan Âm, chẳng ai nhận ra được sự khác biệt của hai người. Xuống Âm Phủ tìm Đế Thính ông cũng không nói… Cuối cùng, Tôn Ngộ Không phải nhờ Như Lai Phật tổ phân biệt rồi dùng Kim Bát bao lại, sau đó Khỉ 6 tai mới bị Tôn Ngộ Không thật đánh chết.
Có một giả thuyết rất đáng “cân não” cho rằng có thể (chỉ là có thể thôi nhé) Tôn Ngộ Không thật đã chết từ hồi 57, còn Tôn Ngộ Không theo Đường Tăng đến được Tây Trúc thực ra là Lục Nhĩ Mỵ hầu (!). Thực hư của “bí mật” này có lẽ nếu không phải là Phật tổ Như Lai thì chỉ còn có Ngô Thừa Ân biết và đã mang theo xuống mồ.
Nghĩ lại thì, Thật - Giả và những chuyện thi phi trên đời này không hiếm. Bản chất phần đông con người hướng thiện luôn muốn bảo vệ nạn nhân, những người thiệt thòi, biện minh cho lẽ phải, sự công bằng, thậm chí đôi lúc còn muốn “thay trời hành đạo” để trừng phạt kẻ xấu. Đó là đức tính đáng quý, chỉ có điều đứng trước những sự việc chưa rõ ràng ấy, mấy ai có được con mắt của Phật tổ Như Lai để nhìn thấu giả - chân? Trong khi đó, Gậy Như Ý nặng 13.500 cân, một lần vung lên là một lần chết người. Trong lúc sân si đang nổi lên, hiểu lầm ở đâu còn chưa rõ, có ai dám chắc mình không lỡ tay, lỡ miệng?
"Lộng giả thành chân" là câu nói đầy thâm ý của người Trung Quốc, ý rằng cái giả nhưng khi nhiều người cho nó là thật thì nó sẽ thành thật. Còn có câu “Tưởng vậy mà không phải vậy” (Everything is not what it seems). Có những sự việc xảy ra mắt thấy tai nghe vẫn còn chưa phải là sự thật. Vậy một khi đã quyết định “thay trời hành đạo” mà không có con mắt nhìn thấu giả - chân, có khi nào mình lỡ đánh chết Tôn Ngộ Không thật và vô tình giúp Lục Nhĩ Mỵ Hầu đến được Tây Trúc?
Tôi luôn tin rằng trong cuộc đời này ai cũng sẽ nhận được những gì họ xứng đáng. Tôi học được rằng hãy cứ quản tốt việc của bản thân, còn mọi sự để tùy duyên. Ngay cả sư phụ Đường Tăng ban đầu cũng nhầm tưởng là Tôn Ngộ Không thật đánh mình để cướp đồ chứ không ngờ đó là Ngộ Không giả. Biết đâu, một ngày nào đó, một người nào đó kết tội tôi điều gì đó cùng với những bằng chứng có vẻ không thể chối cãi được. Đến lúc đó, liệu bao nhiêu người bạn chỉ đơn giản là tin tôi, không cần lý do biện minh gì?
Lục Nhĩ Mỹ Hầu là một hình tượng đầy hàm ý. Đây là cách ám chỉ của tác giả đối với những người tu hành nhưng trong tâm tính vẫn còn tà niệm, muốn đi lấy kinh chỉ vì mong muốn được đến cõi niết bàn, sung sướng không lo nghĩ. Tuy bảo bối, tài phép và cả hình dáng đều mô phỏng giống hệt, nhưng cái lõi bên trong thì không sao chép được. Thực chất việc tu tâm dưỡng tính phải xuất phát từ ngộ tính của bản thân, từ trong tâm niệm chứ không phải ham muốn: muốn được tu hành, muốn giống ai đó, muốn đắc đạo, muốn được kính trọng, muốn phi phàm hơn người thường. “Tu hành” là tu trước hành sau, “tu luyện” cũng là tu trước luyện sau. Nếu không có tu mà chỉ có luyện thì luyện hoài luyện mãi cùng lắm cũng chỉ như tập thể dục, tăng cơ bắp đổ mồ hôi nhưng không tăng được công lực và đức độ.
Có lẽ đó mới là điều quan trọng nhất mà Tây Du Ký mang lại cho hàng triệu độc giả trên toàn thế giới suốt mấy thế hệ, trong đó có thế hệ bố mẹ tôi, vợ chồng tôi và con cái chúng tôi.
Hẹn gặp lại bạn ở phần 2 - những điều thú vị mới tôi học được từ Tây Du Ký cùng Min và Mi nhé!
Chú thích: (*) Một lần, Tổng thống Mỹ, Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam đến làm nhân viên cho chính phủ. Mặc dù người đàn ông này rất có tài năng nhưng vị Tổng thống vẫn không tuyển dụng. Người phụ tá thấy vậy liền hỏi Tổng thống nguyên nhân vì sao. Tổng thống nói: “Tôi không thích tướng mạo của người này”. Người phụ tá không hiểu nên hỏi lại: “Chẳng lẽ một người khi sinh ra đã không được ưa nhìn thì cũng là lỗi của họ sao?”
Tổng thống Lincoln trả lời: “Mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, nhưng sau 40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình!”
Mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, nhưng khi lớn lên khuôn mặt sẽ thay đổi dần theo tâm tính của mình. Đây cũng chính là quan điểm của văn hóa phương Đông “tướng do tâm sinh”.
CÀNG CAO CÀNG NHẸ
"Vì sao Tôn Ngộ Không có khinh công, có cân đẩu vân mà không cõng được sư phụ đến thẳng Tây Trúc?"
Đó là thắc mắc thuở bé của tôi. Khi nhận thức hơn một chút, tôi đoán rằng phải qua đủ các kiếp nạn, không kiếp nạn nào giống kiếp nạn nào, thì mới xứng đáng để nhận kinh Phật và có thế thì kinh nhận về mới quý.
Nhưng khi làm mẹ rồi đọc sách Tây Du Ký cho con, tôi tìm thấy câu trả lời đầy đủ ở đó. Tóm lại là: Càng lên cao càng nhẹ, nên mây tầng nào gặp mây tầng đó, sóng tầng nào tuỳ hỷ... wi-fi. Xin phép trích 2 đoạn dưới đây, còn hiểu thế nào có lẽ tuỳ vào tâm thức của người đọc.
Trích đoạn Tôn Ngộ Không nói với Trư Bát Giới: "Cân đẩu vân chỉ là cưỡi mây đi nhanh thôi, còn chú cõng không nổi (sư phụ), thì tôi cõng nổi làm sao được? Từ xưa đã nói: “Cắp Thái Sơn nhẹ như hạt cải, dắt người phàm khôn thoát bụi hồng”. Cũng như yêu tinh hung ác kia, có phép hút người, thổi gió, nhưng chỉ dềnh dang ở mặt đất được thôi chứ mang lên trên không thì không được. Những phép ấy lão Tôn này biết hết, lại còn thạo cả phép ẩn thân, độn thổ nữa. Nhưng sư phụ phải đi khắp hết các nước ngoài, không vội siêu thoát bể khổ ngay được, vì thế mà một bước cũng khó. Tôi và chú chỉ là người đi bảo hộ, giữ sao cho khỏi hại tới tính mạng người, chứ không gánh đỡ khổ sở cho người được, cũng không tự mình lấy được kinh. Nếu chúng ta có đến trước bạch Phật, Phật cũng chẳng giao kinh cho chú với tôi đâu." (hết trích)
Và đoạn cuối cùng, khi đã lấy được kinh:
"Trước đi thân thế nặng nề,
Tu hành đắc đạo nay về nhẹ không.
Ít ai lập chí bền lòng,
Bền lòng tu đạo, đạo bừng sáng soi.
Xua đi khó vượt trùng khơi,
Nay về lướt biến thảnh thơi nhẹ nhàng.
Bên tai lời dặn còn vang,
Biển Đông khoảnh khắc đã sang bến bờ." (hết trích - Tây Du Ký, Ngô Thừa Ân)
Có 1 bài so sánh 4 thầy trò Đường Tăng + yêu quái với mấy tầng lớp nhân dân nữa đó cô 😆